Ve sầu và kiến
Ngày hè đổ lửa, ve sầu đang lười biếng nằm duỗi chân dưới một tán hành xanh lơ, thỉnh thoảng lại nhấm nháp một giọt mật ong thượng hạng, lim dim hưởng thụ cảm giác vương giả, thượng lưu thì bất chợt thấy kiến thân thể nhớm nháp, mồ hôi thấm đẫm trên tấm áo đen sờn rách hì hục vác một hạt gạo to tướng trên vai, chậm chạp lê bước chân qua. Buồn miệng, ve sầu cất tiếng: “Bác kiến nè. Trời nắng vậy mà sao bác không nghỉ tay một chút, việc gì mà phải đầy đọa bản thân như vậy.” Chợt nghe thấy tiếng ve sầu, kiến khẽ ngẩng đầu lên, giơ càng quẹt ngang lau vội một giọt mồ hôi trên trán rồi đáp: “Bác ve đó hả. Tôi cũng muốn nghỉ lắm chứ bác. Nhưng mùa đông sắp đến rồi, nếu bây giờ không lo tích trữ dần lương thực thì đông tới, mấy đứa nhóc nhà tôi không biết sống ra sao nữa.
“Haha, bác kiến ơi, bác lo xa quá. Giờ mới mùa hè, còn mùa thu nữa rồi mới tới mùa đông mà. Bác cứ nghỉ tay, lại đây nếm chút mật ong thượng hạng này. Tôi dung 2 ngày lương thực mới mua được từ nàng kiến chúa xinh đẹp của làng bên đó.”
“Cảm ơn bác”, bác kiến xua tay, mấy thứ cao cấp đó không hợp với tôi đâu. Thôi trễ rồi, tôi đi trước nha bác.
Thấy thế, ve sầu khẽ chép miệng, khẽ lắc đầu rồi tự nhủ, bác kiến này rõ là lẩm cẩm, hè mà không lo vui chơi, sống cưc như vậy thì sống làm gì. Thế rồi, ve lại lười nhác nằm xuống, lim dim hưởng thụ ánh nắng ấm áp của ngày hè. Thời gian thoi đưa, thu qua rồi đông tới. Thoáng chốc, ánh nắng bảy màu rực rỡ của ngày hè đã bị những hạt tuyết màu trắng sữa xua đi. Và gió lạnh từ đôi môi nứt nẻ của nữ thần đông giá đang thổi tới. Chậm chạp lê bước trên mặt đất xác xơ không còn một ngọn cỏ, bộ dạng tiều tụy vì đói ăn của ve sầu run lên từng chập “Đói quá, giá như lúc này có chút gì để nhấm nháp nhỉ?” Ve sầu hà hơi, cố sưởi ấm hai bàn tay giá lạnh. Bất chợt, ve ta bị thu hút từ một ánh sáng hắt ra từ một nét nhà thanh nhã bên đường. Ve liếc mắt qua khe cửa, ve chợt nhận ra trong đó một gương mặt quen thuộc: kiến. Lúc này, cả nhà kiến đang quây quần bên bếp lửa ấm, thức ăn nóng sốt đã dọn sẵn, thừa mứa trên bàn. Bất giác, ve sầu chợt thấy chạnh long, chép miệng than: “Biết vậy mình đã tích trữ lương thức từ mùa hè. Biết vậy mình đã không đổi lương thực lấy mấy giọt mật ong thượng hạng chết tiệt đó. Tuy nhiên, trên đời vốn không có ai bán thuốc chữa bệnh hối hận. Mặc cho những tiếng than thở, nuối tiếc của ve, thời gian vẫn không quay trở lại. Gió lạnh từng cơn vẫn nổi lên khiến những giọt nước mắt nóng hổi của ve như bị đông cứng lại.