NIỀM VUI BẤT NGỜ
Vào buổi sáng nắng đẹp, cô giáo dẫn các cháu đi chơi vườn Bách Thảo.
Đường đến vườn Bách Thảo đi qua Phủ Chủ tịch là nơi Bác Hồ sống và làm việc. Qua nhà Bác, các cháu thích lắm. Cháu nào cũng sung sướng reo lên:
- Nhà Bác Hồ!
- Nhà Bác Hồ đẹp quá!
- Cô ơi! Cho chúng cháu vào thăm Bác Hồ đi!
Nơi đây vốn yên tĩnh, nay bỗng trở nên ồn ào vì mấy chục cháu nhỏ. Đồng chí công an vội nói với cô giáo:
- Cô cho các cháu sang bên kia đường xem cho có trật tự!
- Cô giáo tập hợp các cháu lại. Nhưng các cháu cứ ríu rít xin cô đứng lại để xem nhà Bác:
- Cô cho chúng cháu xem một tí nữa thôi!
- Cháu xem một tí nữa thôi, cô ạ!
- Bác hồ đâu hả cô?
- Sao chúng cháu không được vào thăm Bác Hồ?
Các cháu hỏi mỗi lúc một nhiều khiến cô giáo lúng túng. Bỗng cánh cổng Phủ Chủ Tịch từ từ mở. Một đồng chí cán bộ vui vẻ nói với đồng chí công an và cô giáo cho các cháu vào. Cô giáo sung sướng, hồi hộp dẫn các cháu đi theo hàng đôi vào.
- A! Bác Hồ! Bác Hồ!
Một cháu nhỏ reo lên. Tất cả các cháu như bầy chim non bay nhanh về phía Bác. Những miệng hồng nhỏ nhắn, xinh xinh cất lên những lời chào đáng yêu:
- Chúng cháu chào Bác ạ! Chúng cháu chào Bác ạ!
Bác Hồ giản dị, hiền từ trong áo bà ba, chân đi đôi dép cao su, tươi cười đón các cháu. Bác hỏi:
- Các cháu có ngoan không?
- Thưa Bác, có ạ! –Tất cả các cháu đồng thanh trả lời.
- Bây giờ các cháu thích gì nào?
- Thưa Bác, các cháu thích vào thăm nhà Bác ạ!
- Chúng cháu thích thăm vườn của Bác ạ!
Bác dắt tay hai cháu nhỏ nhất, còn các cháu khác xúm xít theo Bác ra vườn. Bác vừa đi vừa chỉ cho các cháu xem những cây Bác đã trồng, xem hai cây vú sữa miền Nam và thăm ao cá Bác nuôi. Các cháu ríu rít đi quanh Bác Hồ. Bác dặn các cháu phải ngoan ngoãn, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ và vâng lời cô giáo.
Các cháu lắng nghe Bác nói, muốn nghe mãi, muốn ở bên Bác Mãi mãi. Nhưng đã đến giờ Bác tiếp khách, cô giáo phải dẫn các cháu ra về. Bác vẫy tay chào, nhìn theo các cháu. Các cháu vừa đi vừa luyến tiếc. Cháu nào cũng cố ngoảnh lại để cố ngắm Bác chút nữa