HẠT ĐỖ SÓT
Mùa thu đến, bà đem các hạt đỗ đen gieo trên luống đất sau nhà. Có một hạt đỗ bị sót lại trong đáy lọ. Vì thế, hạt đỗ ấy có tên là Đỗ Sót.
Bị nằm lại một mình, Đỗ Sót kêu lên: “Còn cháu nữa, cháu không ra được!”. Nhưng bà không hiểu tiếng nói của Đỗ, nên không biết trong lọ còn một hạt đỗ sót lại. Trong lọ vừa tối vừa vắng vẻ, Đỗ Sót rất buồn.
Một hôm, các chú kiến bò vào lọ. Đỗ Sót mừng lắm. Đỗ Sót chưa kịp chà thì các chú kiến đã lao xao hỏi:
- Có cô Đỗ Sót ở đây không? Các bạn cô ngoài kia nhờ tôi mang cô ra vườn cùng các cô ấy đấy!
Nghe thấy vậy, Đỗ Sót mừng rỡ kêu lên:
- Tôi đây! Đỗ Sót đây! Thật may mắn quá! Cảm ơn các bạn!
Các chú kiến xúm vào khen Đỗ Sót. Nhưng cả đoàn vừa đi tới đầu nhà thì trờ bỗng đỗ mưa. Mưa to quá khiến các chú kiến không thể đi tiếp được. Các chú liền đặt Đỗ Sót vào kẽ gạch rồi dặn:
- Cô cứ ở lại đây nhé! Khi nào tạnh mưa, chúng tôi lại đưa cô ra với bạn của cô.
Đỗ Sót chia tya với các chú kiến. Mưa mỗi lúc một to. Những lớp đất theo mưa phủ lên mình Đỗ Sót.
Mấy ngày sau, chiêc áo khoác ngoài của cô bắt đầu tách ra, một cái mầm xanh vươn lên, đầu đội chiếc mũ đến là xinh xắn.
Hôm ấy, các chú kiến trở lại. Nhìn thấy Đỗ Sót, các chú reo lên:
- A! Thế là cô đã mọc mầm rồi. Bây giờ, cô có rễ rồi, chúng tôi không khiêng cô đi dược nữa đâu. Cô cứ ở lại đây nhé, thỉnh thoảng, chúng tôi sẽ đến chơi với cô.
Mấy ngày sau, một cô bé đi qua. Nhìn thấy cây Đỗ, cô reo lên:
- A! Cây đỗ.
Cô bé đem cây Đỗ Sót ra tròng ở luống đỗ sau nhà. Các bạn đỗ thấy Đỗ Sót ra đều vui mừng, tíu tít hỏi han. Từ đó, hằng ngày Đỗ Sót đã được tắm nắng, uống nước cùng các bạn. cô lớn rất nhanh và bắt đầu nhú lên những nụ hoa nhỏ xíu xinh xắn