Truyện dân gian: Dốt chữ … thành thần
Hôm sau, ba người đi đến một làng kia, xin vào trọ đêm. Qua cổng thấy đề ba chữ “Thủ chư dự” lấy ở trong quẻ dự Kinh Dịch, Trạng đọc thủ chư lại tưởng nghĩa là sỏ lợn, bảo hai ông kia:
– Tối nay, anh em ta có thủ lợn đánh chén.
Hai ông kia đùa:
– Ði đường xa mà có người lại cho nhắm thủ lợn, chẳng là may lắm sao !
Ngờ đâu tối hôm ấy họ vào trọ nhà ông tiên chỉ, gặp ngày xuân tế, làng đem biếu ông ta cái thủ lợn. Nhân có khách, ông pha cái thủ lợn ra mời ba người đánh chén cho vui. Hai người bạn phục Trạng biết việc sắp tới như thần và nói:
– Chắc là bác giỏi lý số, tiên tri lắm mà bác giấu chúng tôi.
– Không biết tiên tri, lý số, sao là Trạng được.
Ðến một làng khác, thấy có một các bảng đề hai chữ “hạ mã”, Trạng đọc lầm là “bất yên” (vì chữ nho hai chữ hạ mã và bất yên gần giống nhau) Trạng nói:
– Làng này bất yên.
Hai ông bạn tủm tỉm cười, không cải chính, và cũng chiều ý Trạng không vào làng ấy. Thì vừa đi qua làng một lát, cả ba nghe thấy tiếng kêu la ầm ỹ, thì ra là đám cháy, cháy một lát một nửa làng ra tro.
Từ đấy hai ông bạn phục lăn, cho rằng việc gì Chung Nhi cũng biết trước cả, giỏi như thần, gieo quẻ nào ứng nghiệm quẻ ấy !