Ngày xửa ngày xưa ở vùng nọ có người đàn ông rất giàu có, nhưng vợ của ông ta lại đang bị ốm rất nặng. Khi mà bà cảm thấy như mình chuẩn bị gần đất mà xa trời rồi thì bà liền gọi cô con gái độc nhất vô nhị của mình tới ngay bên cạnh giường mình đang nằm, rồi bà dặn dò con gái rằng:
– Đứa con gái yêu dấu của mẹ, khi mẹ đi rồi thì con phải cố gắng chăm chỉ và nết na nhé, còn mẹ thì vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh con và phù hộ con.
Vừa nói xong lời trăn trối thì bà liền nhắm mắt mà qua đời. Sau khi mẹ mất thì ngày nào cô bé cũng tới ngay bên cạnh mộ của mẹ mình mà khóc thương. Cô bé vâng lời mẹ nên ngày ngày đều rất chăm chỉ và nết na khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy yêu mến cô bé.
Rồi khi mùa đông đã tới, khi tuyết đã phủ đầy một lớp dày ngay trên mộ của người mẹ, nhìn nó hệt như là một tấm khăn màu trắng xinh đẹp vậy. Rồi khi những ánh nắng mặt trời của mùa xuân tới và cuốn mất chiếc khăn trắng tinh ấy đi thì người cha quyết định cưới vợ hai.