Truyện: Chú ốc sên thích đi du lịch
Dưới gốc cây ở một khu rừng nọ, có một chú Ốc sên sinh sống. Từ trước tới nay, Ốc sên chưa bao giờ đi xa cả nên nó không hề biết thế giới bên ngoài rộng lớn tới mức nào.
Một hôm, Chuột chũi đi ngang qua nhà Ốc sên, Ốc sên liền hỏi: “Này anh bạn Chuột chũi, anh chạy nhanh thế thì nhất định phải biết rất nhiều chuyện xảy ra ngoài kia nhỉ.”
Chuột chũi kêu “chít chít”, nói: “Thế giới bên ngoài rộng lớn lắm! Bạn đã bao giờ nghe nói đến núi Thái Sơn chưa? Núi Thái Sơn cao hơn năm nghìn thước, cây cối um tùm, khí hậu mát mẻ, có rất nhiều điều thú vị, còn có…” Chuột chũi thao thao bất tuyệt kể cho Ốc sên nghe về núi Thái Sơn. Thực ra, nó cũng chưa hề đến đó bao giờ, chỉ nghe người khác kể lại thế thôi. Ốc sên thấy Chuột chũi kể thế thì trong lòng rất háo hức. Nó không biết nên đi nơi nào trước, liền đến hỏi Ruồi - vốn là người đi nhiều hiểu rộng.
“Nghe nói ở phía Đông có núi Thái Sơn, phong cảnh hữu tình, lại còn có thể ngắm cảnh mặt trời mọc nữa.” Ốc sên nói, “Anh Ruồi này, tôi định thực hiện một chuyến du lịch dài ngày, anh thấy có được không?”
“Được, rất tốt!” Ruồi trả lời, “Tuy nhiên, từ đây tới chân núi Thái Sơn, dựa vào tốc độ bò của anh bây giờ thì cũng phải mất ít nhất là hơn hai nghìn năm, không biết anh có quyết tâm đến đó không?”
“Hả?” Ốc sên kinh ngạc thốt lên, nó không ngờ núi Thái Sơn lại ở xa thế, cứ tưởng đi đến đó nhiều nhất cũng chỉ mất hai, ba ngày thôi.
“Vậy tôi không muốn đi nữa đâu, tôi muốn đến cao nguyên một chuyến, ở đó đất đai màu mỡ, động thực vật phong phú, nhất định là rất đẹp.”
“Thế cũng tốt,” Ruồi lại nói, “Tuy nhiên, đường từ đây đến cao nguyên không dễ đi đâu, anh phải lội qua mấy con sông lớn. Với tốc độ di chuyển của anh bây giờ thì ít nhất cũng phải mất ba nghìn năm!” Ốc sên nghe nói thế, rụt cả cổ vào. Nó nghĩ bụng: Từ thời tổ tiên đến bố mình, làm gì có ai sống được lâu như thế cơ chứ? “Anh bạn, anh còn muốn đi nữa hay không?” Ruồi nhiệt tình hỏi. “Không đi nữa, không đi nữa!” Ốc sên buồn bã nói, “Nếu phải mất nhiều thời gian như thế thì tôi không thèm đi đâu cả. Haizz!” Sau khi Ruồi bay đi, Ốc sên lười biếng nằm lăn ra bãi cỏ. Mấy chú Kiến đi ngang qua, cười khúc khích, chế nhạo Ốc sên là cả thèm chóng chán.