Mẹ của Hoa là nhân viên công ty nước ngoài nên trước giờ đi làm mẹ thường dành ra ít phút để trang điểm nhẹ nhàng. Mẹ giải thích rằng mẹ luôn cảm thấy tự tin hơn sau khi trang điểm. Bộ trang điểm của mẹ không nhiều, chỉ một hộp kem dưỡng da, một hộp phấn trang điểm, một hộp má hồng và một cây son. Trong bộ trang điểm đó, Hoa chỉ thích mỗi cây son thôi.
Đó là cây son của nước ngoài, màu cam bóng rất đẹp. Khi mẹ kéo nắp đậy ra, vặn nhẹ tay, ống son trồi n, như một nụ hoa uất kim hương lấp lánh ánh nắng. Mẹ chành môi trên, quét nhẹ một lớp son. Mẹ trề môi dưới, quét nhẹ một lớp son. Rồi hai môi bậm lại. Sau đó mẹ cười một mình trong gương. Màu son tươi khiến khuôn mặt mẹ trở nên đẹp rạng ngời mà không chói lóa.
Mẹ không cho Hoa đụng vào hộp trang điểm vì đây là những thứ dễ hư, dễ gãy. Mỗi lần xài xong, mẹ cất hộp trang điểm vào ngăn tủ và khóa lại. Chìa khóa ngăn tủ mẹ quăng vào trong bóp và cầm bóp đi làm.
Nhưng hôm nay, sau khi nhận một cú điện thoại từ văn phòng gọi tới, mẹ vội vã trang điểm và vội vã rời khỏi nhà mà quên cất cất hộp trang điểm vào trong ngăn tủ. Hoa chỉ chờ mẹ đi khuất là chạy tới vồ lấy cái hộp hình chữ nhật, bằng đồi mồi, được chạm
khắc rất nhiều loại cây lá rất đẹp.
Hoa căng thẳng mở nắp hộp ra. Cây son màu cam đây rồi. Bàn tay Hoa run lên khi chạm vào nó. Hoa định kéo nắp đậy lên thì một tiếng nói lảnh lót từ đâu vọng tới:
-Đừng. Mẹ cấm Hoa đụng vào nó mà.
Hoa ngẩng lên nhìn. Một thiên thần có đôi cánh nhỏ đang bay lơ lửng trong góc phòng, trên đầu thiên thần là vòng hào quang tỏa sáng. Thiên thần nhìn Hoa, lắc đầu, giọng khuyên nhủ:
-Phải nghe lời mẹ dặn. Đó là cây son của mẹ, không phải đồ chơi.
Hoa ngần ngừ nhìn xuống cây son. Nếu mẹ biết Hoa phá cây son, chắc mẹ
sẽ giận và sẽ la Hoa dữ lắm.
Chợt, một giọng nói khác từ phía đối diện vọng tới:
-Có gì đâu phải sợ, hả Hoa? Chỉ mở nắp ra xem một tí thôi mà. Màu son rất
đẹp. Hoa rất muốn ngắm màu son, đúng không Hoa?
Hoa giật mình quay đầu nhìn. Một thiên thần khác với đôi cánh nhỏ đang bay lơ lửng trong góc phòng bên kia, nhưng trên đầu thiên thần này có hai chiếc sừng cong cong thật ngộ nghĩnh. Thiên thần có sừng nói tiếp:
-Làm sao mẹ biết được? Hoa chỉ vặn ống son lên và ngắm nghía thôi. Phải tranh thủ chứ Hoa. Kẻo trưa mẹ về và mẹ cất nó vào trong ngăn tủ mất!
Thiên thần có vòng hào quang can ngăn:
-Hoa đừng nghe lời hắn. Hắn đang xúi Hoa làm những điều sai trái đấy. Cất cây son vào trong hộp đi Hoa.
Thiên thần có sừng bĩu môi:
-Chẳng có gì sai trái cả. Thích ăn thì ăn. Thích uống thì uống. Thích xem thì xem. Chẳng có gì sai trái cả. Hoa cứ làm theo ý Hoa thích đi.
Thiên thần có vòng hào quang buồn bã bay đi. Hoa liếc mắt nhìn thiên thần có sừng. Hắn nhún vai không nói gì. Rồi hắn ra hiệu cho Hoa cứ tự nhiên vặn ống son lên cao để ngắm cho đã.
Hoa gật đầu. Nó run run vặn ống son. Đóa hoa uất kim hương màu cam trồi lên. Trồi lên. Trồi lên. Ôi màu son đẹp quá. Giá mà Hoa có thể bắt chước mẹ quét son lên môi Hoa. Ừ, sao Hoa không thử quét son lên môi nhỉ…?
Buổi tối mẹ đi làm về trễ nên mẹ mua đỡ nửa con gà nướng để cả nhà cùng ăn với cơm nóng. Trong lúc mẹ ngồi loay hoay chặt gà, Hoa đến gần, chìa ra một tờ giấy trước mặt mẹ. Mẹ ngẩng lên hỏi Hoa:
-Giấy gì vậy con? Đọc to cho mẹ nghe với.
Hoa lắc đầu, nhét tờ giấy vào tay mẹ và chạy đi mất. Mẹ phải lau sơ bàn tay và mở tờ giấy ra đọc. “Mẹ ơi. Con xin lỗi mẹ vì đã lỡ tay làm gãy cây son của mẹ. Xin mẹ đừng la con vì con đã biết lỗi của con rồi”.
Mẹ thả con dao, bật đứng lên, hối hả đi vào phòng để xem lại cây son duy nhất trong hộp. Mẹ nhẹ tay kéo cái nắp lên. Ống son màu cam ngoẹo đầu sang một bên vì bị gãy ngang giữa thân. Mẹ đau xót nhìn ống son định gọi Hoa vào để la mắng nhưng rồi liếc mắt xuống tờ giấy một lần nữa. Khuôn mặt mẹ dịu lại. Thôi, nó biết sợ và nó biết lỗi của nó rồi thì thôi…
Một lát sau, Hoa nghe tiếng mẹ gọi từ trong bếp:
-Hoa ơi?
-Dạ.
-Ăn cơm con ơi!
-Dạ.
Mẹ bới cơm nóng cho Hoa, gắp một miếng thịt gà bỏ chén Hoa. Ánh mắt mẹ long lanh, tươi cuời. Và Hoa biết mẹ đã tha thứ cho Hoa sau khi đọc xong lá thư xin lỗi của Hoa.