Truyện: Bé xà bông đi mất rồi
Khỉ con ngày nào cũng leo trèo nghịch ngợm, hết sờ chỗ này lại mó chỗ kia nên mặt mũi tay chân đều lấm lem hết cả. Một hôm, Khỉ mẹ tặng cho Khỉ con một cục xà bông trong suốt rất đáng yêu. Khỉ con rất thích và gọi đó là Bé xà bông. Từ ngày đó, lúc nào Bé xà bông cũng nhắc nhở Khỉ con: “Mặt của bạn bị bẩn rồi kìa, giống y như Mèo mướp ý, mau đi rửa mặt đi!” “Tay của bạn dính đầy đất kia kìa, giống như búp bê đất sét, mau rửa tay đi!” Bé xà bông đã trở thành một người bạn thân của Khỉ con! Một buổi sáng nọ, Khỉ con đang rửa tay bằng xà bông thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Sóc con: “Mau lên, mau lên, Khỉ con, chúng mình cùng tham gia Đội viên rừng xanh đi!” Khỉ con nghe thấy thế liền buông xà bông ra và nhảy phắt ra ngoài cửa sổ. Khỉ con và các bạn đã có một ngày chơi đùa rất vui vẻ. Nhưng nó đâu có biết, lúc này, Bé xà bông bị nó vứt trong chậu nước đang khóc nhè: “Đừng để tôi ngâm mình trong nước thế này!” Nhưng làm sao mà Khỉ con nghe thấy được? Bé xà bông nhỏ dần, nhỏ dần và cuối cùng thì biến mất. “Bé xà bông, mau ra đây nào!”, về đến nhà, Khỉ con đã chạy khắp nơi gọi bạn. Thế nhưng, nó không thấy bóng dáng Bé xà bông đâu cả. Khỉ con nhìn chậu nước nổi đầy bong bóng xà phòng thì hiểu ra mọi chuyện, nó vô cùng buồn bã.