c
Ngày xửa ngày xưa, ở đất nước Ba Tư, có hai anh em nhà nọ, người anh tên là Kasim, còn người em tên là Alibaba. Sau khi cha qua đời, hai anh em phải sống rất cực khổ. Sau đó, Kasim may mắn kết hôn với con gái của một gia đình giàu có và kế thừa gia sản của bố vợ nên rất nhanh chóng, anh ta trở thành một thương nhân giàu có nức tiếng xa gần. Còn Alibaba thì lại lấy một cô gái nghèo và tiếp tục sống trong nghèo khổ. Hàng ngày, chàng dắt lừa lên núi kiếm củi và mang ra chợ bán, số tiền bán củi ít ỏi chỉ đủ để hai vợ chồng cuộc sống qua ngày.
Một hôm, khi Alibaba đã chặt củi xong và đang trên đường xuống núi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa đang chạy về phía mình. Alibaba sợ gặp phải bọn cướp, liền dắt lừa nấp vào một con đường nhỏ, còn mình thì trèo lên cây trốn. Đoàn người ngựa dừng lại dưới cái cây nơi Alibaba trốn, trước một tảng đá lớn. Tất cả có bốn mươi tên, tên nào cũng dữ dằn và được trang bị vũ khí đầy người. Trên lưng ngựa của chúng chất đầy các bao tải đựng báu vật, có thể chúng là bọn cướp. Tên cầm đầu bọn cướp tiến đến trước tảng đá và hô lớn: “Vừng ơi, mở ra!” Dứt lời, tảng đá liền dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một hang động lớn, bọn cướp vác tiền vàng, báu vật vào trong hang. Sau khi bọn chúng đi vào, cánh cửa đá lại tự động khép lại. Một lúc sau, cửa hang động lại mở ra và bọn cướp đi ra ngoài. Tên thủ lĩnh lại hô vang: “Vừng ơi, đóng lại!” lập tức, cửa hang lại khép lại như cũ. Sau đó, bọn cướp lên ngựa phóng đi.
Đợi bọn cướp đi khỏi, Alibaba mới dám tụt xuống, chàng làm theo tên thủ lĩnh, nói với tảng đá: “Vừng ơi, mở ra!” Dứt lời, cửa hang đá mở ra thật. Alibaba rón rén bước vào trong hang và nhìn thấy vô vàn tiền vàng, báu vật nằm la liệt trong đó, Alibaba ngây người ngắm nhìn đống của cải khổng lồ đó. Chàng lại càng khẳng định bọn người đó là cướp và đây là chỗ cất giấu chiến lợi phẩm của chúng. Thế là chàng nhặt mấy túi tiền vàng, chất lên lưng lừa và trở về nhà.
Về đến nhà, Alibaba kể chuyện này cho vợ nghe, vợ chàng nhìn đống tiền vàng, vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, ngồi thụp xuống đếm tiền. Alibaba nói: “Đếm đến bao giờ mới hết số tiền đó hả mình? Chúng ta cứ chôn tạm số tiền này xuống đất đã.” “Được, nhưng mà tôi vẫn muốn thử xem có bao nhiêu tiền thì mới tiện tính toán được chứ.” Vậy là, vợ của Alibaba vội vàng chạy đến nhà Kasim để mượn một cái đấu. Vợ Kasim vô cùng tò mò, không biết em chồng mượn đấu làm gì, liền bôi một lớp sáp ong vào đáy của cái đấu và đưa cho em dâu mượn. Vợ của Alibaba vội vàng cầm đấu về đong tiền. Sau đó, hai vợ chồng đào một cái hố và chôn tiền vàng xuống dưới đó. Không ngờ, dưới đáy của cái đấu bị dính một đồng tiền vàng mà cả hai người đều không hay biết.
Thế rồi, vợ của Kasim phát hiện đáy đấu có một đồng tiền vàng. Mụ ta lập tức mách chồng: “Ông còn tưởng mình là người giàu có nhất vùng hay sao? Thật ra Alibaba còn giàu có gấp nhiều lần ông kìa, nhà nó dùng đấu để đong tiền vàng đấy!” Kasim nghe vợ nói thế cũng rất ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy đồng tiền vàng trong đấu thì không còn gì để nghi ngờ nữa. Hắn ta liền chạy ngay đến nhà Alibaba và hỏi rõ đầu đuôi sự việc. Không còn cách nào khác, Alibaba đành phải kể lại chuyện mình gặp toán cướp, chuyện cái hang đầy báu vật và câu thần chú mở cửa hang cho Kasim biết.
Sáng hôm sau, Kasim dắt bốn con la lên núi. Đến trước cửa hang, hắn hô to lên: “Vừng ơi, mở ra!” Cửa hang mở, Kasim tiến vào trong, cửa hang bỗng nhiên đóng lại. Kasim vội vàng vơ vét tiền vàng, báu vật, chẳng mấy chốc đã đựng đầy mười mấy cái túi to và chuẩn bị mang về nhà.
Nhưng vì vui sướng quá mà hắn ta quên béng mất câu thần chú. Kasim đứng trước cửa hang và hô to, nào là: “Lúa mạch ơi, mở ra; Thóc ơi, mở ra; Đậu ơi, mở ra…” một loạt tên của mười mấy loại ngũ cốc, chỉ có mỗi cái tên “Vừng ơi” là quên khuấy đi mất. Kasim ngồi bệt trước cửa hang, ngây người nhìn đống tiền vàng, không biết phải làm thế nào.
Nửa đêm hôm ấy, bọn cướp trở về hang, phát hiện Kasim và mười mấy túi tiền vàng, thế là bọn chúng giết chết Kasim.
Hôm sau, Alibaba lên núi và phát hiện thi thể anh trai ở cửa hang, bèn mang xác anh về nhà. Bọn cướp không thấy thi thể của Kasim còn ở hang động thì biết ngay là đã có người đã vào đây và bắt đầu điều tra xem kẻ đó là ai. Từ một người thợ may, bọn cướp biết tin anh trai của Alibaba vừa mới chết, bèn bàn mưu để tên thủ lĩnh cải trang thành người bán dầu, những tên còn lại trốn vào trong thùng dầu, trà trộn vào nhà của Alibaba, đợi đến đêm, nhất loạt xông ra giết chết chàng.
Nói là làm, ngày hôm sau, tên thủ lĩnh băng cướp dẫn theo hai mươi con lừa xuất phát. Trên lưng mỗi con lừa là hai thùng dầu lớn, ba mươi chín tên cướp trốn trong ba mươi chín thùng dầu, chỉ có một thùng là đựng dầu thật mà thôi. Chập tối, bọn cướp đến gõ cửa nhà Alibaba và xin ngủ nhờ một đêm, Alibaba hào hiệp đồng ý. Vậy là tên thủ lĩnh dắt lừa cùng với hai mươi thùng dầu vào kho củi nhà Alibaba.
Tuy nhiên, thật tình cờ, người hầu gái nhà Alibaba đã phát hiện ra âm mưu của bọn cướp. Thế là nhân lúc trời tối, nàng lấy đầy một chảo dầu từ thùng dầu cuối cùng và đun sôi lên. Sau đó, nàng mang dầu sôi đến phòng chứa củi và lần lượt đổ dầu vào ba mươi chín thùng còn lại. Những tên cướp trốn trong thùng chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị chết bỏng.
Đêm hôm đó, tên thủ lĩnh phát tín hiệu, gọi đàn em dậy hành động, nhưng bốn bề đều im phăng phắc. Hắn vội vàng chạy đến phòng chứa củi thì thấy tất cả thùng dầu đều nóng bỏng tay. Mở ra mới thấy những tên cướp khác chết hết cả rồi. Tên thủ lĩnh sợ quá, nhảy qua tường, bỏ chạy mất dạng.
Rút từ tập truyện “Nghìn lẻ một đêm”
Trò chuyện cùng bé
Trong câu chuyện này, ai là người thông minh nhất nhỉ? Người đó đã dùng cách nào để đánh bại bốn mươi tên cướp? Khi gặp phải một vấn đề nào đó, chúng ta cũng nên quan sát và suy nghĩ kĩ lưỡng giống như cô hầu gái của gia đình Alibaba, có như vậy thì mới chiến thắng được khó khăn nhé!