AI NGOAN SẼ ĐƯỢC THƯỞNG
Một buổi sáng, Bác Hồ đến thăm trại nhi đồng. Vừa thấy Bác các em nhỏ ùa ra đón Bác. Em nào cũng muốn đến thật gần Bác để nhìn Bác cho rõ. Có em khi đi giật lùi phía trước Bác. Những em nhỏ nhất cũng cố chen vào để được gần Bác hơn. Những em lớn ở ngoài cùng đã nhìn rõ Bác rồi, vẫn cứ kiễng chân lên để nhìn cho rõ hơn.
Bác dắt tay hai em nhỏ nhất đi giữa đám trẻ. Mắt Bác sáng hơn, vẻ mặt Bác hồng hào hơn lúc thường. Bác cùng các em vào phòng họp rồi đi xem phòng ăn, phòng ngủ, nhà bếp, chỗ tắm rửa. Khi trở lại phòng họp, Bác ngồi giữa các em nhỏ và hỏi:
- Các cháu chơi có vui không?
Những tiếng trả lời non nớt vang lên:
- Thưa Bác, vui lắm ạ!
Bác hỏi:
- Các cháu ăn có no không?
- No ạ!
- Các cô có mắng phạt các cháu không?
- Không ạ!
Bác khen:
- Thế thì tốt lắm! Bây giờ, Bác chia kẹo cho các cháu. Các cháu có thích kẹo không?
Các cháu đồng thanh trả lời:
- Có ạ! Có ạ!
Một em bé giơ tay xin nói:
- Thưa Bác, ai ngoan thì được ăn kẹo, ai không ngoan thì không được ăn ạ!
Bác hỏi:
- Các cháu có đồng ý không?
- Đồng ý ạ! Đồng ý ạ!
Các cháu đứng thành vòng rộng. Bác cầm gói kẹo đi chia cho từng cháu. Đến lượt thì Tộ không giơ tay ra nhận, chỉ khẽ thưa:
- Thưa Bác, hôm nay cháu không vâng lời cô. Cháu không ngoan, không được ăn kẹo của Bác ạ!
Bác cười trìu mến, xoa đầu đứa cháu nhỏ dũng cảm và khen:
- Cháu biết nhận lỗi, thế là ngoan lắm đấy! Cháu vẫn được phần kẹo như các bạn khác.
Bạn Tộ mừng rỡ, cầm lấy kẹo của Bác cho