Giặc tan Thầy mới trở về
Lại say sưa với chính nghề Thầy yêu
Đứng trên bục giảng sớm chiều
Cuộc đời Thầy trải mọi điều truân chuyên
Tóc Thầy ngày một bạc thêm
Nửa đời binh nghiệp nỗi niềm người cha?
Thầy cười em chẳng thấy già
Khoan dung và rất mặn mà như xưa
Thầy cười làm dịu nắng trưa
Vườn cây xanh lại như vừa sang xuân
Lúc nào Thầy cũng ân cần
Quên đau như thể bản thân mình lành
Đường đời có khúc quẩn quanh
Đằm trong ánh mắt mà thành chớp xa
Tây hồ trời biếc bao la
Chúng em kết lại thành hoa tặng Thầy!